Miền ký ức của tôi được đánh thức bởi một buổi chiều mùa mưa, hiệu trưởng Trường Cao đẳng nghề thanh niên dân tộc, thày Phạm Ngọc Châu, ngỏ lời mời vợ chồng tôi đến dự buổi trồng cây Knia lưu niệm của Bộ trưởng Bộ Giáo dục - Đào tạo ,với lãnh đạo tỉnh Đăk lăk . Vì buổi sáng đó bận, nên tôi phải tranh thủ đến trường gặp thày Y Khoan, người chịu trách nhiệm bứng hai cây knia con từ tận rừng sau mãi huyện Ea Suop về, trao đổi rất lâu việc phải làm sao đào cho hết rễ , để đảm bảo cho cây trồng sống được. Bởi là loài thảo mộc rễ cọ, ăn rất sâu trong lòng đất, nên knia mới có sức tồn tại mãnh liệt đến thế, trơ trơ một mình như thế ở những nơi đồi núi trọc (rễ uống tận nước nguồn miền Bắc cơ mà ) .
Chú Ngọc Anh của tôi
Bài viết cùng loại
Y là bạn tôi
Ông có phải là người cuối cùng
Nghệ sỹ ưu tú Y San Aleo
Báu vật ấy đã mất
Múa là cuộc sống của tôi
Người con trai của núi Lang Bian
Nhớ Y Sơn Niê
Mỹ Lệ Thi và nỗi ám ảnh Tây Nguyên
Nguyễn Cường, anh có phải là người Tây Nguyên?
Thương quá H Giang
Nhớ nhà thơ Nông Quốc Chấn
Giọng ca Bahnar Siu Black
Nhớ một cánh chim Chrao
Tôi chọn Tây Nguyên làm quê hương
Phạm Kim Anh với văn học Tây Nguyên
Có một cánh chim RNgao
Nhạc sỹ làm thơ
Ấy là...Phạm Doanh
Đêm thao thức nhớ Kpă Púi
Thơ từ buôn làng
Cứ thế nhé Plin !
Ka Sô Liễng sân khấu &sưu tầm
H Benh tiếng ca còn mãi
Chỉ còn là một giấc mơ thôi
Cánh chim Pong kle sông Re
Thảo Giang Ting ning
Nghĩ từ một đám tang
Bài viết mới
Truyện ngắn Linh Nga VIDEO Bút ký Các bài báo Văn Hóa Dân Gian Tây Nguyên Gương mặt bạn bè Cuộc sống quanh ta Cha tôi Y Ngông Niê Kdăm Sử thi Bài hát Tây Nguyên Của Chúng Ta
Bài viết mới